Viết Bài Văn Nỗi Buồn Của Tôi (Ngắn) (Trích Truyện Kiều) – Nguyễn Du Văn 10: Câu 2. Bút pháp truyền thống được sử dụng cho những hình ảnh ẩn dụ. bướm baycành lá cành chim, truyền thuyết, kinh điển như Dongyu, Changqing, Su Yu, Qin Yun…
Câu hỏi một: Bố cục mảnh:
Bốn câu đầu tiên: châm biếm hoàn cảnh của Joe.
8 câu tiếp theo: Nỗi ngậm ngùi của Joe cho số phận của chính mình.
8 câu cuối: cảnh đẹp, niềm vui, lòng buồn.
chương 2: – Thư pháp truyền thống sử dụng ẩn dụ bướm baylá, gió, cành chim, hay truyền thuyết, điển tích như Dongyu, Changqing, Yusu, Yunqin -> miêu tả những nơi bẩn thỉu, bụi bặm nhưng câu thơ vẫn tao nhã, không thô tục.
——Tác giả muốn giữ cho nhân vật của mình những chân dung cao quý, sáng sủa, không lẫn với những bụi bẩn nhơ nhớp (thái độ trân trọng).
Quảng cáo
Câu 3: Sử dụng các hình thức đối xứng khác nhau:
– bướm> Nỗi tủi nhục của Kiều được nhấn mạnh.
– trong khi thức> -> Quá khứ êm đềm đối lập với hiện tại nghiệt ngã, Kiều than thân trách phận.
Câu 4: Văn học trung đại đề cao cái “tôi”, mà ít nói về cái “tôi” cá nhân. “Nỗi buồn của tôi” phá vỡ “cái tôi” và mang một ý nghĩa mới. Đặc biệt là tiếng nói nội tâm của người phụ nữ phong kiến, thân phận gắn với nhiều lễ giáo, bất công -> sắc thái mới của sự tự nhận thức cá nhân.
Câu 5: Một đoạn trích giúp giải thích câu nói của Kim Trọng: “Lấy chữ hiếu làm chữ trinh”Vì chữ “hiếu”, Joe đã phải hy sinh trinh tiết và nếm trải đau đớn. Nhưng “bụi nào đục được mình?”. Tâm hồn, nhân cách, phẩm giá của chị vẫn cao thượng, không bị vấy bẩn giữa cuộc đời trần tục. My Sorrow là đoạn trích mô tả sự cao thượng của Jo trong ngôi nhà kính bụi bặm.